(tiếp theo)
5
Bốn năm đứa xúm xít lại quanh ba cái giường sắt
kê sát vào nhau. Con Dung bò nhoài ra chính giữa. Cằm nó tì lên trang giấy màu
vàng úa của quyển sách cũ kỹ. Miệng nó leo lẻo đọc:
« Lúc Khang nhỏm dậy thì Trang tấm tức
khóc »...
Con Huyền chen vào :
- Mày đọc nhẩy cóc rồi, tại sao tự nhiên Trang
lại khóc?
Dung tức giận :
- Mày mở mắt lành, banh mắt méo ra mà coi xem tao
có đọc nhẩy cóc không?
- Thế thì tại sao tự nhiên Trang lại khóc cơ chứ
?
Hồng nóng nghe nên giảng hòa:
- Chắc là tại chúng nó đánh nhau. Để yên nó đọc
tiếp cho mà nghe thi mới hiểu được.
Dung tiếp:
- Lúc Khang nhỏm dậy thì Trang tấm ức
khóc. Khang bẽn lẽn kéo chiếc mền mỏng lên tới ngực nàng rồi cất giọng nài
nỉ :“ Đừng khóc đi em. Anh yêu em. Anh yêu em trọn đời. Chúng
mình sẽ làm lễ cưới ”.
Con Huyền đắc chí :
- Tao nói có sai đâu. Chúng nó vẫn yêu nhau mà.
Nhưng tại làm sao cô Trang lại khóc cơ chứ ?
Con Dung tức mình :
- Thôi mày im mồm đi. Không muốn nghe thì đi chỗ
khác.
Rồi nó đọc tiếp:
“Nghe Khang nói, Trang lại càng khóc to hơn.
Nàng có cảm giác như mình vừa mất đi một cái gì quý giá nhất trên đời. Mặc dầu
nàng biết Khang không phải như trăm ngàn kẻ khác quất ngựa truy phong sau khi
phá hoại cuộc đời của người con gái...”
Có tiếng kẹt cửa ở bên ngoài làm cả bọn
bật dậy. Con Dung dúi ngay quyển sách xuống nệm giường giả vờ nhắm mắt ngủ.
Nhưng đó là tiếng guốc của chị Thanh đang lách vào. Chị ấy đứng ở đầu
phòng nói to:
- Có em nào nom thấy quyền sách của chị bọc giấy
báo ở trong phòng xép để đồ không?
Con Dung thò chân sang chí Phượng một cái rồi nói
to :
- Quyển sách gì cơ hở chị ?
- À... quyển…. một quyển sách
học…
- Thế thì chúng em không biết. Bọn chúng em không
bao giờ vô phòng xép làm gì cả.
- Em nói dối, chị gặp em nhiều lần lảng vảng ở đấy.
Dung cãi :
- Em lảng vảng nhưng em không vào. Không
bao giờ em vào cả vì các Ma Soeur dặn rằng trong ấy có ma.
- Ma Soeur nào dặn em như thế ?
- Em quên mất rồi!
- Vậy để chị đi hỏi xem Ma Soeur nào lại
tin có ma như vậy. Những người tu hành không bao giờ sợ ma cả.
Dung lấp liếm:
- Có lẽ em nhầm. Có lẽ em trông thấy chứ không ai
nói gì cả.
- Em trông thấy ma hồi nào?
Con Dung độc ác :
- Rất nhiều lần. Em thấy nó lúi húi ở gầm tủ. Em
sẽ đi mách Ma Soeur điều ấy.
Thanh tiến sát lại gần nó làm nó ngồi phắt dậy,
nép vào một góc giường. Mặt nó vênh váo, khiêu khích. Nhưng chị Thanh không làm
gì nó cả. Chị ngồi xuống một bên mép giường dịu dàng nói :
- Chị van Dung, Dung trả cho chị cuốn sách ấy đi.
- Sách nào của chị mới được chứ?
- Cuốn sách mà chị bỏ quên dưới phòng xép ấy.
- Thế thì em không biết.
- Dung trả chị rồi muốn gì chị cũng cho.
- Em không muốn gì cả và
cũng không hề lấy sách của chị. Em lấy làm gì mới được cơ chứ ?
- Cho chị đổi vậy. Chị đổi cho Dung lấy một xấp
ảnh tô màu thật đẹp.
- Em không cần ảnh, mà em cũng không có có gì để
đổi cho chị cả,
- Có, em có cuốn sách, chị chỉ cần cuốn sách ấy
thôi.
Con Dung vặc lên :
- Thôi chị đừng nói nữa. Chị đừng vu oan giá họa.
Em không phải là đồ ăn cắp.
Cổ họng Thanh ứ lên. Nàng biết nước mắt của nàng
sắp trào ra. Nhưng nàng cố gượng cười, dịu dàng nói:
- Thì ai bảo em là ăn cắp. Chị nói rằng em có bắt
được thì cho chị xin.
- Em chẳng bắt được gì hết.
Bây giờ Phượng mói vụt cất tiếng :
- Có, Dung có bắt được. Hãy trả lại cho chị Thanh
đi Dung.
Con Dung la lên :
- Đồ nói dối ! Quỷ sứ sẽ vặn lưỡi mày ra.
Tao không biết cuốn sách học nào cả. Tao chỉ thấy có cuốn tiểu thuyết thôi.
Mặt chị Thanh tươi lên, chị nói hớn hở:
- Phải rồi! Đúng rồi đấy. Đó là cuốn tiểu thuyết
của chị. Hãy cho chị xin.
Dung nằm quay ngoắt vào phía trong tường
:
- Em không biết ! Em sẽ mang trả lại
cho ma soeur !
Thanh nghẹn ngào :
- Tại sao lại trả cho ma soeur. Chị đã nói là của
chị rồi mà.
- Chị lên trên ấy mà hỏi. Em đã đem trả từ lâu
rồi.
Thanh nén không được nữa. Nàng xô thẳng lại phía
con Dung và tát xéo ngay vào mặt nó. Bị tát bất ngờ, con bé gào lên khóc. Hai
chân nó đạp lên nệm giường, hai tay nó cào cấu lên mặt và lên người chị Thanh
rồi nó tụt ngay xuống đất chạy ra phía cửa la hét om sòm:
- Đồ bắt nạt ! Đồ ăn hiếp ! Phá giấc ngủ trưa của
người ta.
Bọn trẻ trong phòng nhỏm dậy nhốn nháo. Có đứa
khôn hồn trèo tuốt lên giường giả vờ ngủ nhưng hé mắt nhìn ra. Trong khi ấy chị
Thanh gục xuống nệm giường khóc lên rưng rức.
6
Bà Cécile chạy đi đầu theo sau là bà phước Hạnh, rồi đến bà Juliette. Con Dung vẫn lăn ra ở mặt hè, gang mồm lên khóc. Bà Phước Hạnh quát lên:
- Nào, nào ! Có muốn phá rối ở đây
thì cứ khóc như thế nữa di.
Con Dung nín bặt và nhỏm ngay dậy. Cặp mắt của nó
ráo hoảnh nhưng nó vẫn làm ra bộ mình vừa phải chịu đựng một sự gì ghê gớm lắm.
Bà Juliette nói:
- Làm sao ? Có chuyện gì xảy ra ở đây ?
Dung đáp :
- Tự nhiên chị Thanh xuống đổ cho con là
đồ ăn cắp, rồi chị ấy đánh con.
Bà Juliette lôi tay con bé đi về phía cuối
phòng. Bọn trẻ con ngồi hết cả dậy nhốn nháo. Bà Hạnh nói:
- Thanh! Con mất cái gì ?
Thanh vẫn khóc và không ngẩng lên. Con Dung trả
lời :
- Thưa ma soeur chị ấy mất một quyển
truyện. Quyển truyện giấu ở trong phòng xép để đồ.
Bà Hạnh nhăn mặt:
- Hừ, chuyện lạ thực đấy ! Tôi chưa
hề thấy một kẻ nào lại hoang phí đến độ thích vứt sách vào nhà để đồ hơn là cho
vào tủ kính. Ai đã lấy ra như vậy ?
- Con không lấy ! Con bắt được. Con định
mang lên trình ma soeur thì chị ấy xuống đổ cho con là đồ ăn cắp.
Vừa nói nó vừa tót lên giường, lật cái nệm và moi
ra quyển sách. Cả
ba bà phước cùng xúm lại. Bà Juliette lật ra đọc trước rồi bà chợt bắn người
lên như chạm phải một con rắn độc. Bà vội vàng buông cho quyển sách cho rơi
trên bàn tay của bà Phước Hạnh. Bà Hạnh liếc qua rồi cũng kêu lên :
- Á... à…. bây giờ tôi mới hiểu bọn các chị ngoan ngoãn đến mực nào đấy !
Còn bà Cécile thì lại nhún vai theo thói quen cố hữu:
- Tại sao thế ? Tại sao lại đến thế được
nhỉ ?
Sau đó cả ba bà cùng quay lại nhìn Thanh như nhìn
một con quái vật. Một lát, bà Juliette sau khi nuốt nước miếng ba bốn lần, mới
cố gắng nói:
- Chị Thanh ! Đi rửa mặt rồi lên phòng
giấy ngay lập tức.
Nói xong bà quay gót đi ra giữa phòng. Bọn nhỏ lố
nhố nhỏm hết cả lên làm cơn giận của bà như tăng lên. Bà quát lớn :
- Nằm hết cả xuống hay là muốn treo cổ
lên xà nhà!...
Bọn trẻ như một đàn chuột túa hết về chỗ của
mình. Căn phòng đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh một cách lạ lùng. Chỉ có tiếng
nấc của chị Thanh và tiếng gót giày lao xao của các bà phước đi về phía cửa
phòng.,.
Một lát sau Thanh bước vào phòng làm việc của bà
phước Nhân, vẻ mặt của nàng cố làm ra vẻ bình tĩnh. Nàng giơ tay lên vuốt những
sợi tóc dính nước mắt ở trên trán và má. Nàng nhìn các bà phước bằng cặp mắt
thản nhiên, và chờ đợi.
(còn tiếp)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét